Bài thơ nhớ bạn (giỗ 19 năm)



Vanitas vanitatum, et omnes vanitas
Vanité des vanités, tout n'est que vanité
Vanity of vanities, all is just vanity
Giả dối và giả dối, tất cả chỉ là giả dối

(Long ơi! mày hãy yên nghỉ ngàn thu nhá, requiem in pace, rest in peace) Tặng các bạn bài thơ nhớ về ngày giỗ của bạn tôi, Dương Thanh Long, là con trai của bà Bảo Sanh Viện Cô Mười đường Phan Đình Phùng Saigon, ngã tư Cao Thắng. DTL là người miền Nam thật thà chất phác, học chung với tôi tại trường Petrus Ký, cùng lớp, rất thân. DTL có tài chơi guitar rất hay, chúng tôi thường hoà nhạc chung với nhaụ Long cũng như tôi mê uống cà phê Năm Dưỡng gần trường, chúng tôi thường xin tiền má Long để đi uống cà phê, phì phèo vài điếu thuốc lá Capstan lẻ cho có vẻ người lớn. Sau khi tốt nghiệp Trung học đệ nhị cấp, chúng tôi theo học tiếp ở bậc Đại Học, DTL tốt nghiệp BA ngành quản trị Kinh Tế tại Viện DH Dalat. Cho đến 1 ngày sau 30 tháng 4 năm 1975, bạn bè gặp nhau tại chốn lao tù. Ngày hôm Long chết là ngày chúng tôi được lịnh đi cắt cỏ tranh ở ngoài vòng rào phòng thủ căn cứ Trảng Lớn mà Mỹ đã gài rất nhiều mìn. Mục đích của VC là nhờ mìn Mỹ để giết chúng tôị Quả thật, mìn đã nổ, 8 người chết thảm trong đó có Long bạn tôi, vài chục người khác bị thương. Long chết rất êm đềm, nằm như người đang ngủ. Hai bạn khiêng xác Long về lại trại, tôi gọi tên "Long ơi, mày làm sao thế". Không có tiếng trả lời, tôi lật đầu, lật người bạn lên thì đã thấy bị nát bét vì miểng mìn. Ngày đưa xác bạn đi chôn bầu trời thật ảm đạm. Cán bộ quản giáo tập họp mọi người, lên án cả người sống lẫn kẻ chết là cố tình bêu xấu cách mạng. Sau khi chôn, chúng lấy dây thừng cột vòng mả như là 1 hình phạt trói kẻ đã chết. Thật là ác độc, miệng kẻ cướp có gang có thép, nói ngang nói ngược gì cũng được. 19 năm đã qua, nhưng tôi không thể quên được cái kỷ niệm khốn nạn ấy đã xảy đến cho chúng tôi, trong đó Long là 1 nạn nhân, sống thì đói khát bịnh tật, chết thì còn bị chửi ruả, xiềng xích.

Nhớ Bạn Dương Thanh Long

Ai về cho gởi cành hoa
Đi lên Trảng Lớn tha ma ta nhờ
Đặt nhẹ lên mộ bài thơ
Kèm cành hoa trắng đơn sơ lên người
Thanh Long mày chết lâu rồi
Tính ra như thế đã mười chín năm
Nhớ nguyên lúc chết mày nằm
Áo tù cải tạo mìn băm nát đầu
Tuổi đời đã lớn gì đâu
Mới hai mươi tuổi lẻ sầu ra đi
Nước non mình giúp được gì
Tuổi xuân vừa tới đã đi ngồi tù
Kẻ còn người mất đó ư ?
Thế gian hờ hững chẳng từ ai đâu

D. Pham (Ngày 14 tháng 6 năm 1995) (Để nhớ ngày giỗ 19 năm của bạn)

 


Mùa Hè Ðỏ Lửa - của nhà văn Phan Nhật Nam (Viết lại tại Hoa Kỳ)

Hình ảnh Người Lính qua ống kính của nhiếp ảnh gia
Nguyễn Ngọc Hạnh và Nguyễn Mạnh Ðan (sẽ được cập nhật trong nay mai)

Video Anh Không Chết Đâu Anh

BACK | HOME